Hôm nay sinh nhật một người bạn. Cùng nhau đi hát. Mới kéo áo thằng bạn bước vào cửa, tôi đã ngẩn người. Người tôi từng thương, đang ngồi sẵn trong đó, nghiêng đầu thủ thỉ cười với một cô bạn.
Rồi cậu ấy ngẩng lên nhìn tôi. Nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên, hay đã đông cứng?
Chúng tôi ngồi đối diện. Nhìn nhau. Cười. Rồi thôi.
Suốt cả buổi tiệc, có vài lần mic được đưa đến tay chúng tôi cùng lúc, nhưng rồi chúng tôi lại khéo léo truyền đi cho người khác. Còn có thể cùng nhau hát một bài hát nữa hay sao?
Trông cậu ấy có vẻ không được vui cho lắm. Chỉ thỉnh thoảng ghé đầu nghe cô bạn bên cạnh nói, rồi lặng yên. Ba năm này, cậu ấy cao hơn nhiều, trông chững chạc hơn nhiều rồi.
Có đôi lần, tôi bắt gặp ánh mặt cậu ấy nhìn tôi. Mà cũng có thể không phải là nhìn tôi. Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy quá lâu. Dưới ánh đèn nhấp nháy đến đau nhức mắt, qua vài lần thoáng liếc qua, tôi cảm giác như mình đang lạc về những ngày xưa. Chúng tôi nhìn nhau, nhìn thấy cả nỗi đau và sự tiếc nuối trong mắt nhau, nhìn được cả những ngày tháng tươi đẹp đã cùng nhau trải qua.
Nhưng không nhìn thấy tình yêu trong mắt nhau.
Đó có lẽ là điều tốt đẹp nhất mà chúng tôi giành cho nhau sau khi chia xa. Không yêu thì không hận, không thương thì không nhớ. Chỉ có hồi ức đẹp là vẫn còn mãi.
Chúng tôi chẳng nói nổi một câu nào với đối phương. Bối rối, ngượng ngập, gượng gạo.
Được rồi, thế là đủ rồi. Người cũ vẫn sống tốt, mình cũng sống tốt.
17.05.2015